Quất Tử (橘子 – Ju Zi) nhân vật nữ trong tác phẩm “Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn” của Đường Gia Tam Thiếu. Hoàng hậu của Hoàng đế Nhật Nguyệt đế quốc Từ Thiên Nhiên, bởi vì Từ Thiên Nhiên mất đi chức năng sinh sản, lại không muốn để lộ ra ngoài sự thật bản thân bị tàn tật, đồng thời đem Quất Tử trở thành người phát ngôn của mình, đẩy ra phía trước để thao túng.
Quất Tử từng là học sinh của Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư học viện, một trong bốn đệ tử đắc ý của Hiên Tử Văn.
Cha của cô từng là đầu bếp, trong lúc giao chiến với Tinh La đế quốc đã tử trận, mẹ bệnh qua đời, vì vậy muốn báo thù cho Tinh La đế quốc.
Nhận biết Từ Thiên Nhiên sau đó đi theo, trong lúc Nhật Nguyệt cung biến đã xả thân cứu giúp, bị thương một nhát dao, suýt chút nữa thì hương tiêu ngọc vẫn, sau đó được sắp xếp gia nhập quân đội.
Là Nhật Nguyệt đế quốc Thái tử phi, Nhiếp chính vương phi, đế quốc Hoàng hậu, Nhật Nguyệt đế quốc Tam quân Nguyên soái.
Được con dân Nhật Nguyệt đế quốc gọi là “Nữ chiến thần” và “Đế hậu chiến thần”.
Trước mặt Từ Thiên Nhiên, người luôn đa nghi, từng có ơn với đại thần của mình, chỉ vì lời nói có phần thân cận tự nhiên đã bị giết chết, chết thảm trong nhà, cô tự xưng là “thần thiếp”, mọi việc đều cẩn thận dè dặt, chủ tớ phân minh, tuyệt đối không vượt quá giới hạn, mới có thể được lâu dài.
Lúc Nhật Nguyệt giao chiến với Tinh La, Hoắc Vũ Hạo lấy một triệu quân đội Nhật Nguyệt uy hiếp Quất Tử lui binh, Quất Tử lấy việc quân đội Đấu La đại lục đóng quân ở ba nước tàn sát để phản uy hiếp, Hoắc Vũ Hạo sử dụng Thời Không Chi Lực bắt Từ Vân Hãn từ trong doanh trại quân đội ra, dùng cậu bé để uy hiếp Quất Tử lui binh.
Quất Tử đồng ý yêu cầu của Hoắc Vũ Hạo, hy vọng anh sẽ trả lại con trai, bản thân sẽ lập tức rời đi.
Nhưng lúc này Hoắc Vũ Hạo bởi vì Quất Tử xé bỏ thỏa thuận nên không thể tin tưởng nữa, lại có ý định mang con trai mới sáu tuổi của Quất Tử đi mười năm.
Thấy vậy, Quất Tử bất chấp sự uy hiếp và hậu quả từ Đường Tam nói ra thân thế của con trai (nguyên nhân xem phần trải nghiệm), Đường Tam Thần giới với thân phận chấp pháp giả của Tu La Thần, biết luật mà phạm luật, can thiệp vào hạ vị diện, dùng cách thức giống với Hoắc Vũ Hạo, lấy Từ Vân Hãn uy hiếp cô lui binh trả lại lãnh thổ, đồng thời mượn chuyện này để thử thách Hoắc Vũ Hạo.
Tổng quan về Quất Tử
- Tên đầy đủ: Quất Tử
- Tên tiếng Trung: 橘子 – Ju Zi
- Biệt danh: Hoàng hậu, Hoàng hậu điện hạ, Đế hậu chiến thần, Nhiếp chính Thái hậu
- Lồng tiếng: Tạ Oánh (phiên bản hoạt hình)
- Giới tính: Nữ
- Xuất hiện trong tác phẩm: Tuyệt Thế Đường Môn
- Tuổi: 29 tuổi (lúc kết thúc Tuyệt Thế Đường Môn)
- Thân phận: Nhật Nguyệt đế quốc Hoàng thái hậu
- Quân hàm: Nhật Nguyệt đế quốc Tam quân Nguyên soái
- Người thích: Hoắc Vũ Hạo
- Tình địch: Đường Vũ Đồng
- Con trai: Từ Vân Hãn
Hình tượng nhân vật
Thiết lập nhân vật
- Tên: Quất Tử
- Quốc tịch: Nhật Nguyệt đế quốc
- Phò tá: Từ Thiên Nhiên (phò tá nhiều năm) → Từ Vân Hãn
- Thân phận: Thường dân Nhật Nguyệt đế quốc → Cánh tay phải của Thái tử Nhật Nguyệt → Hồn Đạo Sư cấp 5 Nhật Nguyệt → Thái tử phi Nhật Nguyệt → Nhiếp chính vương phi Nhật Nguyệt đế quốc → Hoàng hậu Nhật Nguyệt → Thống soái Tam quân Nhật Nguyệt, Đế hậu chiến thần → Nhiếp chính Thái hậu Nhật Nguyệt đế quốc
- Bí mật: Cha ruột của con trai Từ Vân Hãn là Hoắc Vũ Hạo, trên thực tế là Quất Tử đã lấy trộm “giống” của Hoắc Vũ Hạo khi anh ta hôn mê, Hoắc Vũ Hạo không hề hay biết. Sau này, khi Hoắc Vũ Hạo muốn đưa Từ Vân Hãn đi, Quất Tử bất chấp sự đe dọa của Đường Tam đã tiết lộ sự thật. (Xem chi tiết trong phần trải nghiệm và các tình tiết liên quan)
- Vũ hồn: Quất Tử
- Loại vũ hồn: Hệ thực vật
- Tu vi: Hồn Thánh
- Hồn kỹ thứ năm: Vỏ Quất Tử (Trong một khoảng thời gian nhất định, hồn lực có thể tự động hồi phục 30% với tốc độ cao)
Miêu tả ngoại hình
Đó là một cô gái trẻ, trông có vẻ còn đang ngái ngủ, nhưng vẻ đẹp của cô khiến Hoắc Vũ Hạo, người đã từng gặp gỡ không ít mỹ nhân, cũng có chút ngẩn ngơ.
Cô gái có mái tóc đen dài, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đôi mắt to linh động mơ màng buồn ngủ, làn da của cô thực sự rất đẹp, làn da trắng hồng không nhìn thấy một chút lỗ chân lông nào, như thể chỉ cần véo nhẹ là có thể vắt ra nước.
Bộ đồng phục học sinh mặc trên người cô, tôn lên vóc dáng cân đối của cô, có lẽ cô không xinh đẹp bằng Giang Nam Nam, nhưng khí chất có phần lười biếng, ngây thơ đó lại rất dễ thu hút ánh nhìn.
Điều đầu tiên anh nhìn thấy là một khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn nà ngay cả trong lều tối cũng có một loại kết cấu như pha lê, vẻ đẹp mọng nước đó là điều anh chưa từng thấy ở bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Hoắc Vũ Hạo do dự một chút rồi mới nắm lấy cổ tay cô. Làn da cổ tay cô mềm mại và mịn màng.
Trong số những cô gái mà Hoắc Vũ Hạo đã gặp, người đẹp nhất chắc chắn là ảo ảnh của Quang Chi Nữ Thần.
Nhưng làn da đẹp nhất chắc chắn là Quất Tử trước mặt.
Mặc dù cô ấy không xinh đẹp bằng ảo ảnh của Quang Chi Nữ Thần và cũng có khoảng cách so với Giang Nam Nam. Nhưng ít nhất cô ấy cũng là một mỹ nhân ngang tầm với Mã Tiểu Đào.
Mã Tiểu Đào có thân hình đẹp nhất, còn cô ấy có làn da đẹp nhất.
Chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng nhất, cũng có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại như ngọc từ làn da mịn màng đó, không thể diễn tả được sự mềm mại và mịn màng.
Lúc này, ở giữa trướng bạt, một bóng hình yểu điệu đang đứng, bộ giáp đỏ rực phác họa hoàn hảo đường cong cơ thể của cô.
Chiếc áo choàng màu đỏ hồng rủ xuống sau lưng càng toát lên vẻ oai phong lẫm liệt.
Trên ngực áo có hình một con phượng hoàng màu đỏ lửa, phượng hoàng dang rộng đôi cánh như muốn bay lên trời cao.
Làn da của cô cực kỳ trắng nõn, mịn màng như thạch. Dường như chỉ cần véo nhẹ là có thể vắt ra nước.
Tính cách
Giỏi che giấu, khi còn học tại Học viện Hồn Đạo Sư Nhật Nguyệt đế quốc, cô đã che giấu thực lực của mình, trong mắt người ngoài là một cô gái xinh đẹp ngây thơ.
Thực chất thông minh sắc sảo, mưu trí tài học không thua kém Hoắc Vũ Hạo, cực kỳ có tài năng quân sự.
Khi đối mặt với kẻ thù, cô rất tàn nhẫn.
Khi gặp nguy hiểm, cô có thể dũng cảm đứng lên, có tài chỉ huy đáng nể, có khí chất của một vị tướng tài, điều này có thể thấy rõ qua việc Quất Tử chỉ trong vòng ba năm dẫn quân tiêu diệt Thiên Hồn đế quốc, Đấu Linh đế quốc, suýt chút nữa san bằng Tinh La đế quốc thống nhất hai đại lục Đấu La và Nhật Nguyệt.
Những trải nghiệm thời thơ ấu khiến cô trở nên toan tính, trước mặt Từ Thiên Nhiên vốn đa nghi, cô đủ khéo léo và thận trọng, mọi việc đều giữ lễ, cẩn thận từng li từng tí, tính tình ngoan ngoãn, che giấu cảm xúc thật của mình, tự xưng là “tiện nữ”, mới có thể ung dung tiến thoái, giành được quyền lực, cuối cùng leo lên vị trí cao.
Tính cách thận trọng:
Quất Tử cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Trong lòng Quất Tử, bất kể lúc nào, ngài đều là chủ nhân, Quất Tử chỉ là tiện nữ của ngài mà thôi. Mạng sống của Quất Tử đều là do ngài ban tặng, chỉ cần ngài cần, dù có phải chết ngay lập tức, Quất Tử cũng tuyệt đối không do dự.” Từ Thiên Nhiên tuy là một đời kiêu hùng, nhưng hắn cũng là người. Năm đó, chính em trai ruột đã âm thầm ra tay ám hại, suýt chút nữa khiến hắn bỏ mạng. Là Quất Tử liều mình bị thương nặng mới đưa hắn ta ra ngoài. Duỗi tay ra, Từ Thiên Nhiên ôm Quất Tử vào lòng, “Ta đã nói rồi, nàng là thê tử của ta, không phải tiện nữ, bây giờ là, sau này cũng là. Chỉ cần nàng không phản bội trẫm, tương lai nàng chính là nhất nhân chi dưới vạn người trên.” Quất Tử nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhưng thực tế, trong lòng nàng lại âm thầm thở dài. Bệ hạ à bệ hạ, chẳng lẽ ta còn không biết tính cách của ngài sao? Nếu ta trước mặt ngài mà hơi chút biểu hiện không đủ cung kính, e là ngài sẽ lập tức sinh lòng nghi ngờ. Ta quá hiểu ngài, cho nên, nhất định phải như vậy, mới có thể tiếp tục có được sự tín nhiệm của ngài!
Giỏi tính toán, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích trả thù, dù là đầu quân cho Thái tử, dưới sự ủng hộ của hắn ta tham gia vào cuộc chiến tranh lục địa, xé bỏ thỏa thuận với Hoắc Vũ Hạo.
Nhìn chung, do ảnh hưởng của chiến tranh, tính cách nghiêng về mặt tối, kiên quyết và điên cuồng.
Tiểu sử nhân vật
Tóm tắt:
Được Từ Thiên Nhiên cứu mạng trong cuộc chiến tranh mà Bạch Hổ Công tước phát động và chỉ huy ở biên cương, sau đó đi theo phò tá.
Từng liều mình cứu Từ Thiên Nhiên trong cuộc chính biến, sau đó được Từ Thiên Nhiên sắp xếp để từng bước nắm giữ quân đội.
Nhờ tài năng và mưu lược của bản thân, nàng đã thu phục quân đội, từng bước can thiệp vào chính trị, cuối cùng mượn tay Hoắc Vũ Hạo loại bỏ cựu chủ Từ Thiên Nhiên, đưa con trai riêng của mình với Hoắc Vũ Hạo lên ngôi, trở thành một thế hệ Đế hậu chiến thần.
Để trả thù cho Bạch Hổ Công tước – Nguyên soái quân đoàn phía Tây của đế quốc Tinh La, nàng đã dẫn quân tham gia chiến tranh.
Ngay cả khi đối mặt với Hoắc Vũ Hạo, nàng vẫn có thể thẳng thắn thừa nhận “ít nhất trong cuộc chiến tranh do ta chỉ huy, số người chết là thấp nhất trong lịch sử”.
Sau khi chiếm đóng lãnh thổ, nàng đã sử dụng công nghệ hồn đạo để thâm nhập, lấy hồn đạo khí dân dụng làm cầu nối để lôi kéo các quý tộc của ba nước cũ, thu phục lòng người.
Hành trình cuộc đời
Cha của Quất Tử là một đầu bếp tài ba. Quất Tử sinh ra ở một thị trấn nhỏ ven biên giới của đế quốc. Mẹ nàng là người phụ nữ đẹp nhất thị trấn, cha nàng mở một quán ăn nhỏ nhưng buôn bán rất phát đạt.
Vào thời Từ Hòa và cha của Từ Thiên Nhiên trị vì, họ không chịu phát triển hồn đạo khí, biến thành vũ khí, cũng không chịu phát động chiến tranh.
Năm 9 tuổi, cha của Quất Tử bị ép buộc tòng quân ra tiền tuyến, tham gia vào cuộc chiến tranh với đế quốc Tinh La và không bao giờ trở về nữa.
Ba năm sau, mẹ của Quất Tử vì quá đau buồn mà lâm bệnh nặng và qua đời.
Sau khi cha mẹ qua đời, Quất Tử lang thang phiêu bạt, gặp được Từ Thiên Nhiên. Lúc đó, Từ Thiên Nhiên chưa bị tàn tật, đã đem nàng về nuôi nấng và cho nàng vào học viện hồn đạo sư Nhật Nguyệt.
Trong cuộc chính biến, Từ Thiên Nhiên bị tập kích, Quất Tử vì bảo vệ hắn mà bị thương nặng, suýt chút nữa thì bỏ mạng.
Năm 19 tuổi, Quất Tử gặp Hoắc Vũ Hạo lần đầu tiên, được nếm món ăn có hương vị của cha mà nàng đã không được nếm trong suốt mười năm.
Sau đó, nàng rời khỏi học viện, tham gia quân đội.
Khi chiến tranh giữa Nhật Nguyệt và ba nước nổ ra, nàng dẫn quân ra trận, trở thành Nguyên soái của đế quốc Nhật Nguyệt.
Người dân Nhật Nguyệt gọi nàng là “Nữ chiến thần”, “Đế hậu chiến thần”.
Năng lực sức mạnh
Thực lực cá nhân
Mô tả chế tạo hồn đạo khí: Hồn đạo khí Bạo Tạc Quất Tử
Tinh thần của Quất Tử cực kỳ tập trung, dường như không còn để ý đến bất cứ điều gì xung quanh.
Còn hạch tâm pháp trận mà cô đang khắc họa, phức tạp hơn nhiều so với bình sữa cấp bốn của Hoắc Vũ Hạo.
Với trí nhớ của Hoắc Vũ Hạo về các loại hạch tâm pháp trận, vậy mà anh lại không thể hiểu được tác dụng của hạch tâm pháp trận này là gì?
Toàn bộ con người Quất Tử đã hoàn toàn nhập tâm, tay trái cầm một khối kim loại màu bạc trắng, tay phải là một chiếc dao khắc có màu sắc kỳ lạ.
Toàn thân chiếc dao khắc này giống như một khối pha lê trong suốt, chuôi dao màu đỏ cam, càng về phía lưỡi dao, màu sắc càng nhạt dần, đến phần lưỡi dao thì gần như trong suốt đến mức không thể nhìn thấy.
Cùng với việc chiếc dao khắc xoay chuyển trong năm ngón tay, chiếc dao khắc màu đỏ cam giống như một ngọn lửa đang nhảy múa trên đầu ngón tay của Quất Tử.
Trên người Quất Tử toát ra phong cách điêu luyện.
Trong quá trình sử dụng dao khắc, Quất Tử mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, linh hoạt, chiếc dao khắc màu đỏ cam tuy nhìn giống như một ngọn lửa, nhưng khi dùng để khắc họa hạch tâm pháp trận trên kim loại lại chỉ chạm nhẹ rồi đi, tuyệt đối không dừng lại, động tác uyển chuyển như nước, giống như cô đang dùng chiếc dao khắc này nhẹ nhàng vuốt ve kim loại.
Mạt kim loại không ngừng rơi xuống, nhưng tuyệt đối không bay ra ngoài, những đường vân nhỏ tinh tế mang đến cho người ta cảm giác như được tạo ra bởi bàn tay thần kỳ.
Sự tập trung khi chế tạo của Quất Tử khiến Hoắc Vũ Hạo nhìn đến ngây người.
Quả thực là lý thuyết kết hợp với thực tiễn, Quất Tử giống như đang dạy cho anh một buổi thực hành tuyệt vời.
Đặc biệt là việc kiểm chứng một số nội dung mà sáng nay Hiên Tử Văn đã giảng giải, một cánh cửa hoàn toàn mới về hồn đạo sư đang dần mở ra trước mắt anh.
(Phàm Vũ đã từng nói với Hoắc Vũ Hạo, mỗi hồn đạo sư khi chế tạo hạch tâm pháp trận đều có thói quen sử dụng dao khắc khác nhau. Nhưng bất kỳ ai có thể trở thành hồn đạo sư đỉnh cấp đều sẽ có phong cách riêng của mình.)
“Vỏ quả Quất Tử này vậy mà lại mềm mại và đàn hồi như quả quýt thật, tinh thần thăm dò thâm nhập vào trong nháy mắt, Hoắc Vũ Hạo không khỏi kinh hãi, bên trong quả Quất Tử nhỏ bé này, vậy mà lại ẩn chứa một hạch tâm pháp trận có độ phức tạp không thua kém gì hồn đạo khí cấp bốn, hơn nữa còn có một trận pháp tụ năng hình xoáy nhỏ. Chỉ là lúc này hồn lực bên trong cũng đã bị đóng băng hoàn toàn. Nếu không, anh thật khó có thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.”
Dấu ấn lịch sử:
Cực kỳ tài giỏi về chỉ huy.
Trận chiến tiêu biểu
- Oanh tạc dãy núi Minh Đấu
- Tấn công Đấu Linh đế quốc, san bằng lãnh thổ Tinh La
- Đối đầu với đại lục Nhật Nguyệt và đại lục Đấu La
Đầu truyện “Đấu La Đại Lục 3 – Long Vương Truyền Thuyết”, khoa học kỹ thuật của nhân loại phát triển với tốc độ chóng mặt, thậm chí cả hồn đạo cơ giáp đỉnh cao nhất cũng có thể sánh ngang với Đế Thiên, hồn thú bị tàn sát bừa bãi, gần như tuyệt chủng, toàn bộ đại lục Đấu La chỉ còn lại một vùng đất nhỏ hẹp nhất ở trung tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là nơi cư trú của hồn thú (Trước thời điểm của Đường Tam, con người đã bao vây khu vực trung tâm, hung thú tấn công phá hoại các thành phố, Truyền Linh Tháp giao chiến với khu vực trung tâm, xây dựng nên Tinh Đấu thành, cam kết con người không xâm phạm khu vực trung tâm, hồn thú không ra khỏi khu vực trung tâm, nhưng sau này sẽ bán vé vào cửa với giá cao cho các hồn sư), những hồn thú được xác nhận còn sống chỉ có vài hung thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm và Ngân Long Vương (Kim Long Vương đã chết trong trận chiến với Thần Giới bởi Tam Giới Thẩm Phán Kiếm do Đường Tam, Liệt Diễm và Cơ Động thi triển), Đế Thiên rơi vào trạng thái suy sụp, nhiều năm sau lại vui mừng khôn xiết vì sự thức tỉnh của Ngân Long Vương, nhưng cũng từng lo lắng cho Ngân Long Vương vì khoa học kỹ thuật hùng mạnh của loài người, nhưng Ngân Long Vương lại không hề sợ hãi, cho rằng con người chắc chắn sẽ chết, nhưng trước khi tiêu diệt loài người, cô muốn tìm hiểu cách sống của họ, vì vậy đã hóa thành hình dạng con người (một cô bé) và trà trộn vào thế giới loài người (Trích từ “Đấu La Đại Lục Ngoại Truyện – Thần Giới Truyền Thuyết” chương 114 – Kiếm Trảm Kim Long Vương, chương 119 – Hy Vọng).
Kinh lịch và tình tiết liên quan
1. Lập lời thề tự tay giết chết Bạch Hổ Công tước, san bằng Tinh La, rửa hận cho cha mẹ.
Quất Tử mỉm cười: “Vũ Hạo, ngươi có biết mục tiêu cả đời của ta là gì không?”
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu.
Quất Tử khẽ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Ta ghét chiến tranh, ta căm hận chiến tranh. Nhưng ta phải báo thù cho phụ thân. San bằng Tinh La, chính là ý nghĩa tồn tại của ta.” Nói đến đây, đôi mắt vốn dịu dàng như nước của nàng bỗng chốc trở nên lạnh lùng, giống như đeo lên một chiếc kính, che giấu đi bản tâm của nàng.
Trích đoạn 162: Bí ẩn về Quất Tử (hạ)
Ánh mắt Quất Tử lạnh lẽo: “Ta sẽ để hắn ta đến cuối cùng mới xử lý. Ta muốn hắn ta tận mắt nhìn thấy đất nước của hắn ta bị vó ngựa của quân đội đế quốc Nhật Nguyệt ta chà đạp, ta muốn hắn ta sống không bằng chết, cuối cùng mới được chết.”
Trích đoạn 604: Cấp 98! (trung)
2. Cùng Kha Kha và Hoắc Vũ Hạo đến dãy núi Cảnh Dương thử nghiệm pháo tự hành địa hình toàn diện của Hiên Tử Văn, nàng đã thổ lộ với Hoắc Vũ Hạo về mối thù hận và tâm nguyện của mình. Sau khi trở về từ Cảnh Dương, nàng đến bệnh viện thăm Hoắc Vũ Hạo và tỏ tình với hắn. Vì biết hắn đang giả vờ ngủ, nàng đành nén nước mắt ra về.
“Mặc dù ta biết rõ ràng, cuộc sống bình dị như vậy là không thể nào có được trên người ngươi. Nhưng ta vẫn luôn khao khát như vậy. Ta thật sự muốn trở thành nữ chính của ngươi! Nhưng mà, ta không thể.”
“Ta đi đây. Quất Tử ta cô thân một mình, vì đoạn duyên phận ngắn ngủi của chúng ta, ta vẫn muốn tặng ngươi một món quà.”
Hơi thở thanh tân lặng lẽ áp sát, mát lạnh êm dịu, đôi môi mềm mại ấm áp in lên má hắn. Một nụ hôn nhẹ nhàng, mang theo sự dịu dàng và ấm áp, lại càng có thêm một nỗi buồn khó tả.
Quất Tử lau đi nước mắt nơi khóe mi, nhìn Hoắc Vũ Hạo, khẽ nói: “Đây là nụ hôn đầu của ta đấy. Vốn muốn hôn lên môi ngươi. Nhưng chưa được ngươi đồng ý, nên chỉ hôn lên má ngươi thôi. Hãy để dành nụ hôn đầu của ngươi cho người con gái định mệnh của đời ngươi. Ta đi đây. Đừng để ta gặp lại ngươi nữa.”
Nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể hắn. Quất Tử lặng lẽ đứng dậy, cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén không để bản thân khóc thành tiếng. Xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
Ngay từ lúc nàng bước vào, nàng đã biết Hoắc Vũ Hạo đang tỉnh. Bởi vì Hoắc Vũ Hạo có một đặc điểm, cho dù bản thân hắn cũng không rõ lắm. Khi hắn ở trạng thái tỉnh táo, dái tai sẽ áp sát vào hai bên đầu, còn khi hắn thiền định hoặc ngủ say, dái tai sẽ hơi tách ra một chút.
Sự thay đổi nhỏ bé này, ngay cả Vương Đông cũng không biết, nhưng Quất Tử, người đã chăm sóc Hoắc Vũ Hạo mấy ngày nay, lại phát hiện ra.
Trích đoạn 171: Tốt nhất là không nên gặp lại (thượng)
3. Khi Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông (lúc này vẫn giả nam, chưa tiết lộ thân phận nữ nhi với Hoắc Vũ Hạo) – bạn cùng phòng ở học viện Sử Lai Khắc dẹp loạn bị bao vây, Quất Tử đã ra tay cứu giúp. Vương Đông tiết lộ với nàng rằng mình là nữ, Quất Tử hỏi Vương Đông rằng Hoắc Vũ Hạo có người trong lòng hay không, Vương Đông lừa dối nàng là có.
Từ đó, Quất Tử đoạn tuyệt tình cảm, tập trung vào tâm nguyện báo thù.
Nghe thấy giọng nói của hắn, Quất Tử đột nhiên chấn động, nàng kinh ngạc phát hiện, thanh âm phát ra từ miệng vị thanh niên anh tuấn đến cực điểm trước mặt này lại trở nên trong trẻo, êm tai hơn cả nàng.
Quất Tử đứng dậy, đi tới bên cạnh Vương Đông ngồi xổm xuống, ghé sát tai hắn nói nhỏ điều gì đó.
Toàn thân Vương Đông đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn Quất Tử, cuối cùng, hắn vẫn kiên định gật đầu.
Quất Tử nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói: “Ta hiểu rồi.”
Trích đoạn 191: Nữ thần ánh sáng (trung) (hạ)
Quất Tử cười, nụ cười của nàng trở nên thê lương: “Ngươi vẫn chưa hiểu. Tình cảm, vĩnh viễn không phải chỉ cần một phía nguyện ý là có thể hạnh phúc. Có lẽ, hắn đối với ta có một chút hảo cảm, nhưng trong lòng hắn sớm đã có người khác. Đó không phải là nơi ta có thể chen vào. Đây mới là mấu chốt của vấn đề. Cho dù ta nguyện ý bất chấp tất cả, nhưng cũng phải có người nguyện ý chấp nhận sự bất chấp tất cả này của ta. Huống chi, ta làm sao có thể làm như vậy? Thù giết cha mẹ không đội trời chung. Năm đó khi bọn họ qua đời, ta đã thề, cả đời này, thứ duy nhất chống đỡ ta sống sót, chính là thù hận!”
Nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt kiên định của Vương Đông khi trả lời câu hỏi của mình, mặc dù hắn chỉ dùng sức gật đầu, nhưng khoảnh khắc ấy, Quất Tử đã hoàn toàn dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong lòng, tia hy vọng mà nàng không muốn thừa nhận nhưng vẫn luôn tồn tại.
Trích đoạn 192: Mây sâu chốn nào biết (thượng)
4. Trong lúc Nhật Nguyệt đế quốc muốn ra tay với Sử Lai Khắc học viện, Quất Tử đã mạo hiểm tính mạng, báo tin cho Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi lúc bấy giờ, hi vọng họ nhanh chóng rời đi.
Tờ giấy được mở ra giữa không trung, trên đó chỉ có một dòng chữ nhỏ nhắn thanh tú.
“Nhanh chóng rời đi. Tạm thời phía Tây an toàn. Nhất định, nhất định, nhất định!”
Phía cuối thư, không có bất kỳ chữ ký nào, chỉ có một dấu hiệu hình tròn.
Chương 338: Lời nhắc nhở của Quất Tử (thượng)
5. Trong thời khắc nguy cấp bị Nhật Nguyệt đế vương Từ Thiên Nhiên ép buộc mượn giống từ thân vương Nhật Nguyệt đế quốc để sinh ra người thừa kế có dòng máu thuần khiết nhất của Nhật Nguyệt đế quốc, Quất Tử đã thuận theo kế hoạch sinh ra Từ Vân Hạm.
Từ Thiên Nhiên xem Quất Tử như một công cụ
Từ Thiên Nhiên trầm ngâm nói: “Hiện tại, nhất định phải có một đứa con, tốt nhất là con trai, trước tiên ngăn chặn miệng lưỡi thế gian. Cho dù không phải con trai, chỉ cần chúng ta có con, sẽ không sợ những đại thần kia nói gì. Vì vậy, một khoảng thời gian tới ngươi hãy ở lại trong hoàng cung. Thống soái tam quân vẫn là ngươi, nhưng bản thân ngươi tạm thời đừng ra chiến trường, trước tiên sinh cho trẫm một đứa con.”
“Cái này…” Quất Tử có chút ngây ngốc nhìn Từ Thiên Nhiên, ngẩn người một lúc, mới thấp giọng nói: “Ý của bệ hạ là, chúng ta nhận nuôi một đứa?”
Từ Thiên Nhiên lắc đầu, hừ lạnh một tiếng, nói: “Những lão già triều trước đều đang nhìn chằm chằm vào ta. Nhận nuôi làm sao có thể giấu diếm được bọn họ? Trong Thái y viện đều có người của bọn họ. Chuyện này không thể để xảy ra sai sót, cho nên, chúng ta nhất định phải làm cho giống một chút. Còn nhớ không? Lần trước ta đã nói với ngươi, có thể nghĩ cách cấy một hạt giống vào trong cơ thể ngươi, để nó bén rễ nảy mầm, tuy trẫm không thể nhân đạo, nhưng trẫm có thể tìm người trong hoàng tộc lấy một hạt giống như vậy cho ngươi. Ngươi sinh nó ra, đứa nhỏ này, chính là người thừa kế tương lai của trẫm.”
Chương 484: Trò chơi sinh tử (hạ)
“Người ta đã chọn người tốt. Là dòng máu hoàng thất chính thống, một người em họ xa của ta, hắn bởi vì võ hồn biến dị, ngay cả hồn sư cũng không phải, địa vị trong hoàng thất cực kỳ thấp kém. Chuyện này ngoại trừ ngươi ra, không thể để bất kỳ ai biết được, ta sẽ cho người dạy ngươi cách làm. Sau đó, ngươi từ trên người hắn lấy hạt giống, gieo vào trong cơ thể mình, rồi, giết hắn. Như vậy, sẽ không còn ai biết bí mật này nữa. Ngươi yên tâm, trẫm không thể nhân đạo, con ngươi sinh ra, chính là con của chúng ta, ta sẽ xem nó như con ruột mà nuôi nấng, đợi ta trăm năm sau, nó sẽ kế thừa đại thống. Có lẽ, đến lúc đó, chúng ta đã thống nhất Đấu La đại lục rồi.”
Quất Tử ngẩng đầu, bi thương nhìn Từ Thiên Nhiên, “Bệ hạ, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Thần thiếp, thật sự không muốn.”
Sắc mặt Từ Thiên Nhiên lạnh lùng, nói: “Được rồi. Quyết định như vậy đi. Ngươi trước tiên lui xuống chuẩn bị đi, ta lập tức cho người dạy ngươi cách làm. Ta đã cho thái y tính toán tình trạng cơ thể của ngươi, mấy ngày gần đây, chính là thời cơ thụ thai tốt.”
“Vâng.” Cơ thể Quất Tử run lên, cuối cùng vẫn là đáp ứng một tiếng, cung kính khấu đầu lui xuống.
Sắc mặt Từ Thiên Nhiên hòa hoãn mấy phần, vị hôn thê thứ ba đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng. “Ngốc ạ, đừng suy nghĩ nhiều quá. Trẫm đã nói rồi, con ngươi sinh ra, trẫm sẽ xem như con ruột, cũng chỉ có trẫm, mới có tư cách làm phụ thân của nó. Đi đi.”
“Vâng, bệ hạ.” Quất Tử ủy khuất hành lễ với Từ Thiên Nhiên, lúc này mới chậm rãi lui ra ngoài.
Ra khỏi cửa, thần sắc trên mặt Quất Tử dần dần trở nên thẫn thờ, nhưng ở sâu trong đáy mắt nàng. lại có một tia lạnh lẽo chợt lóe lên.
Từ Thiên Nhiên a Từ Thiên Nhiên, ta sao có thể không biết, bất luận lúc nào, ta cũng chỉ là công cụ của ngươi mà thôi, cho dù là công cụ thân mật nhất, cũng vẫn là công cụ.
Chương 485: Ta chưa chết? (thượng)
Hoắc Vũ Hạo ở Cực Bắc chi địa theo dõi đội ngũ khai thác khoáng sản do Quất Tử dẫn đầu, và muốn tiến hành hành động tập kích, trong lúc hành động nhận ra nhau, Quất Tử mặc áo giáp phòng ngự “Phượng Hoàng thủ hộ” có thể đỡ được ba chiêu của Cực Hạn Đấu La đã tự nguyện làm con tin, để Hoắc Vũ Hạo rời đi.
Khoảnh khắc này, Hoắc Vũ Hạo thật sự muốn chửi thề, nguyên nhân hắn liên tục sử dụng công kích thuộc tính tinh thần nhắm vào đối phương, chính là hy vọng có thể trước khi đối thủ kịp phản ứng, khiến nàng ta rơi vào trạng thái vô ý thức, tránh cho đối phương phát động vô địch hộ tráo hoặc là năng lực tương tự như vô địch hộ tráo. Cái thứ này có thể chống đỡ mười mấy giây! Mình còn cơ hội nào nữa?
Thế nhưng, vô địch hộ tráo trên người đối phương dường như là cùng lúc với linh hồn trùng kích của mình rơi vào trên người liền phát động. Có lẽ là loại kích hoạt càng thêm chặt chẽ.
Nàng nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Vũ Hạo thì sững sờ, đang chuẩn bị toàn lực ra tay, mượn Tuyết Vũ cực băng vực yểm hộ bắt nàng ta lại, Hoắc Vũ Hạo sau khi nhìn thấy nàng, cũng ngây người. Trong lúc nhất thời, sắc mặt của hắn cũng trở nên vô cùng đặc sắc.
Cơ thể Hoắc Vũ Hạo chấn động, ánh mắt phức tạp nhìn Quất Tử. Mà ánh sáng vô địch hộ tráo trên người Quất Tử cũng đang dần dần nhạt đi.
Ánh mắt Quất Tử nhìn Hoắc Vũ Hạo lại càng thêm phức tạp, thở dài một tiếng, “Oan nghiệt a!” Không tiếp tục mở ra vô địch hộ tráo thứ hai trên người, nàng cứ như vậy xoay người, dựa vào trong lòng Hoắc Vũ Hạo.
Lúc này, ôm vào trong ngực tuy là Quất Tử mặc áo giáp, nhưng trong lòng hắn, lại so với ôm ấp mỹ nhân còn rung động hơn.
“Quất Tử, ngươi…”
“Lấy ta làm con tin, ta là thống soái của đội quân này. Bọn họ không dám ra tay với ngươi.” Quất Tử đè nén cảm xúc dao động trong lòng, trầm giọng nói.
Chương 470: Quất Tử, Quất Tử, Quất Tử! (trung)
Chia tay, Vạn Người Say, lấy giống
“Ta thật không nỡ xa ngươi, ngươi biết không?” Quất Tử dịu dàng nói. Quất Tử hôn hắn, khẽ cười.
Bỏ ra, “Đừng cố giãy giụa, Vạn Người Say này là vô giải. Nó không phải độc dược, chỉ khiến ngươi ngủ một lát thôi.”
“Hắn không xuống tay với ta, chẳng lẽ ta có thể xuống tay với hắn sao? Hắn tâm mềm, ta tâm lạnh, thế nhưng, chỉ có khi đối mặt với hắn. Ta mới có thể tâm mềm a!”
Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, chăm chú nhìn hắn, một lát sau, trong tay gai nhọn màu vàng kim đột nhiên giơ lên, sau đó hung hăng đâm về phía eo Hoắc Vũ Hạo.
Chương 471: Trái tim ngươi quá mềm yếu (trung)
Từ Thiên Nhiên, Thiên Hòa thân vương
Mục đích Từ Thiên Nhiên làm như vậy rất đơn giản, Quất Tử giết chết Thiên Hòa thân vương, cũng sẽ không còn đường lui. Chuyện này một khi truyền ra ngoài, tính mạng Quất Tử nhất định phải đi đến hồi kết. Đồng thời, mượn giống từ Thiên Hòa thân vương, Thiên Hòa thân vương cũng chính là phụ thân chân chính của vị trữ quân tương lai, người như vậy làm sao có thể sống trên đời? Chết trong tay Quất Tử, tự nhiên là không sợ Quất Tử tương lai sẽ tiết lộ bí mật, nói cho thái tử cái gì. Đồng thời, đây cũng là thủ đoạn tiến thêm một bước trói buộc nàng bên cạnh mình.
Từ Thiên Nhiên cũng biết, bản thân làm như vậy rất ích kỷ, hơn nữa rất tàn nhẫn. Đối với Quất Tử trung thành nhất với mình mà nói lại càng như vậy.
Tĩnh thất, vẫn là tĩnh thất. Quất Tử yên lặng nằm trên giường, lúc này nàng, chỉ có một thân trung y trắng như tuyết che kín toàn thân. Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, nhưng trong yên tĩnh sâu thẳm, lại có một tia lạnh lẽo nhàn nhạt.
Từ Thiên Nhiên, Từ Thiên Nhiên, Từ Thiên Nhiên! Trong lòng Quất Tử, không ngừng lặp lại cái tên này.
Từ Thiên Nhiên, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ta đối với ngươi như vậy trung thành và tận tâm, ngươi lại đối xử với ta như vậy. Tốt, rất tốt! Đáng tiếc, ngươi thông minh một đời, lại không biết, ta đối với tất cả những thứ này sớm đã có chuẩn bị. Ta đường đường là Quất Tử làm sao có thể vì một người xa lạ mà sinh con?
Chương 493: Quất Tử, Hạt giống (Thượng) (Trung)”
6. Quân thần nghĩa tuyệt, trong lòng mưu tính phù trợ Từ Vân Hãn đăng cơ
Từ Thiên Nhiên muốn hy sinh Thái tử
Ánh mắt Từ Thiên Nhiên lóe lên một tia tàn bạo: “Cứu? Ngươi để trẫm cứu như thế nào? Những kẻ bắt cóc hắn tất nhiên là đồng đảng của Bản thể đấu la. Mục đích của bọn chúng rất đơn giản, chính là muốn ngăn cản trẫm phát động chiến tranh, san bằng ba nước thuộc về đại lục Đấu La. Bọn chúng cho rằng, như vậy là có thể ngăn cản trẫm sao? Trẫm có thể sinh một Thái tử, là có thể sinh người thứ hai. Bọn chúng đã bắt cóc Thái tử, vậy thì, trẫm sẽ để tất cả bọn chúng vì Thái tử mà tuẫn táng. Quất Tử, ngươi phải lập tức vực dậy tinh thần, trẫm có thể cho phép ngươi thống soái tam quân, lập tức hướng bọn chúng phát động chiến tranh, dùng máu tươi của bọn chúng, để tế điện Thái tử!”
“Không—” Quất Tử kêu lên một tiếng thất thanh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy. Nàng vạn vạn không ngờ tới, Từ Thiên Nhiên sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi lại có thể nói ra những lời như vậy. Lời nói của hắn, chẳng khác nào tuyên án tử hình cho con trai mình! Cái gì mà sinh một Thái tử là có thể sinh người thứ hai. Thái tử căn bản không phải là cốt nhục của hắn, chỉ là công cụ của hắn mà thôi, hắn đương nhiên không đau lòng. Nhưng Vân Hãn là con trai của nàng a! Làm sao có thể, làm sao có thể không màng tới an nguy của nó?
Ánh mắt Từ Thiên Nhiên đột nhiên trở nên dữ tợn, giơ tay lên, một phát bóp lấy cổ Quất Tử, khuôn mặt dữ dằn lộ ra sát khí nồng đậm: “Ngươi dám trái ý trẫm?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Quất Tử vì hô hấp khó khăn mà đỏ lên, nhưng đôi mắt nàng lại nhìn chằm chằm Từ Thiên Nhiên không chớp, không hề nhượng bộ. Toàn thân nàng run rẩy, vì phẫn nộ mà run rẩy. Nếu như nói, trước kia nàng đối với Từ Thiên Nhiên ít nhiều còn có một tia cảm kích, vậy thì, hiện tại tất cả mọi thứ trong lòng nàng đều đã hóa thành bọt biển. Hắn lúc trước mang nàng trở về, chẳng lẽ không phải là muốn huấn luyện nàng thành công cụ sao? Về sau, nàng cứu hắn, trong lòng nàng, nợ hắn đã trả xong. Nàng nguyện ý vì hắn làm đủ mọi việc, càng nhiều hơn là vì mục đích báo thù của bản thân. Thế nhưng, ở bên nhau thời gian lâu, trong lòng sao có thể không có chút tình cảm nào? Nhưng giờ khắc này, Quất Tử mới thật sự minh bạch, bản thân là cỡ nào ngây thơ, đối mặt với một người đàn ông như vậy, bất kỳ tình cảm nào trên thế gian này sao có thể trở thành ràng buộc của hắn? Mong đợi và tình cảm trong lòng mình, đều chỉ là bọt biển mà thôi, bản thân thật là buồn cười, lại đi hy vọng vào người này.
Chương 527: Thái tử! (Thượng) (Trung)
Từ Thiên Nhiên lấy Thái tử ra uy hiếp
Quất Tử gật đầu, ôm chặt con trai, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, thiếp thân có một thỉnh cầu.”
“Nói.” Từ Thiên Nhiên nói.
Quất Tử do dự một chút, mới nói: “Lần này Thái tử mất tích, đối với thiếp thân đả kích rất lớn, đều là thiếp thân bảo vệ bất lợi. Cho nên, lần xuất chinh này thời gian nhất định rất dài, thiếp thân muốn mang Thái tử theo bên cạnh chăm sóc, để tránh lại giẫm lên vết xe đổ.”
“Chuyện này vạn vạn không thể. Thái tử là trữ quân, sao có thể tự ý rời khỏi hoàng cung?”
Chương 530: Chiến thuật nhảy cóc! (Thượng)
Quất Tử vẫn dẫn quân xuất chinh, đứa bé bị bỏ lại trong hoàng cung, đường đường là Thái tử của một nước, đương nhiên không thể để nàng mang rời khỏi Minh Đô. Trên thực tế, lúc trước khi Quất Tử đưa ra yêu cầu đó với Từ Thiên Nhiên. Trong lòng còn ôm một phần vạn khả năng, thậm chí có thể nói là nàng đang tự thuyết phục bản thân, cho Từ Thiên Nhiên cơ hội cuối cùng.
Đáng tiếc, Từ Thiên Nhiên kiên quyết cự tuyệt, cũng rốt cuộc khiến Quất Tử kiên định quyết tâm của chính mình. Trong đầu nàng. Một kế hoạch hoàn chỉnh đã dần dần hiện ra.
Chiến tranh là nhất định phải tiếp tục, trong lòng Quất Tử, thù hận vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ, hơn nữa, hiện tại nàng phát động chiến tranh, mục đích đã không chỉ là vì báo thù, còn có thêm ý niệm vì con trai mình mà đặt nền móng.
Chương 532: Một kích bỏ chạy
Âm thầm lên kế hoạch mười năm không phát động chiến tranh, mời Hoắc Vũ Hạo tham gia ám sát Từ Thiên Nhiên
Quất Tử nói: “Những đạo lý lớn lao này ngươi không cần phải nói với ta. Về phương diện này, chúng ta không có tiếng nói chung. Bản thân ta đối với quyền lực cũng không có dục vọng quá lớn, lúc trước ta lựa chọn đi theo Từ Thiên Nhiên, trên thực tế chính là vì báo thù. Nhưng mấy năm nay, trên thực tế ta đối với việc báo thù cũng đã xem nhẹ rồi. Thế nhưng, ta có con trai, ta muốn vì con trai ta mà chuẩn bị tốt.”
Quất Tử trầm giọng nói: “Vũ Hạo, nếu như ngươi có thể làm được một việc, có lẽ, ta có thể trì hoãn tốc độ xâm chiếm đại lục Đấu La.”
“Chuyện gì?” Hoắc Vũ Hạo tò mò nhìn nàng.
Quất Tử nghiêm túc nói: “Giúp ta giết Từ Thiên Nhiên!”
“Thế nào? Nếu như ngươi có thể làm được, như vậy, ta ít nhất có thể cam đoan. Trong vòng mười năm, sẽ không phát động chiến tranh. Ngươi cũng có thể nhân cơ hội này giúp đỡ đế quốc Tinh La và đế quốc Đấu Linh trong mười năm này hảo hảo phát triển, xem có thể đuổi kịp bước chân của Nhật Nguyệt đế quốc chúng ta hay không. Nếu như các ngươi có thể làm được, thiên hạ này. Vẫn là tam phân thiên hạ.”
“Tuy rằng ta hận Từ Thiên Nhiên, nhưng ta lại rất yêu con trai của ta. Cho nên, Vũ Hạo, nếu như có thể, giúp ta giết Từ Thiên Nhiên. Nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương Tiểu Vân Hãn. Ngươi làm được những điều này, những chuyện khác đều không cần ngươi quản. Ta sẽ nghĩ cách, để Nhật Nguyệt đế quốc trong vòng mười năm, không phát động chiến tranh nữa. Có thể chứ?”
Chương 565: Bắt cóc
Hoắc Vũ Hạo mang theo Đường Vũ Đồng cùng đi, trong lúc đó Đồng cố ý cùng Hạo tương tác để kích thích Quất Tử, Quất Tử vốn đã tránh xa hai người, Đồng vẫn chưa thỏa mãn, trực tiếp mặt đối mặt đòi Hạo hôn, Quất Tử thấy vậy tâm thần đại chấn muốn phản kích nói ra thân thế của Vân Hãn, lúc này Đường Tam vốn đang ngồi yên mặc kệ Hạo bị mê man đã dùng phong ấn trên người Đồng cảnh cáo nàng không được nói ra thân thế của con trai, nếu không mẹ con đều chết.
“Ừm, cứ như vậy đi. Sau này các ngươi cứ đi theo ta, coi như là một phần trong thân binh của ta. Thân binh của ta đều là những người tuyệt đối có thể tin tưởng. Các ngươi chỉ cần không lên tiếng, tuyệt đối sẽ không có ai hoài nghi các ngươi.” Quất Tử nghiêm túc nói với Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng.
Chương 597: Hợp tác (Hạ)
Nước mắt khiến tầm nhìn trước mắt trở nên có chút mơ hồ, Quất Tử xoay người, lặng lẽ lau đi nước mắt. Đeo mặt nạ lên, im lặng đi sang một bên, lần này, nàng đi hơi xa, nhưng lại không nói gì thêm.
“Tình cũ?” Đường Vũ Đồng ngẩng đầu, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ cảnh giác.
Hoắc Vũ Hạo mở mặt nạ, cúi đầu, hôn lên môi đỏ mọng của nàng.
Quất Tử vừa đi tới bờ sông xoay người lại liền nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt sáng ngời của nàng dần dần đỏ lên. Đột nhiên, nàng hung hăng lao về phía Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng, trong hơi thở. Thêm một phần điên cuồng mất khống chế.
Quất Tử hai mắt đỏ bừng nhìn Hoắc Vũ Hạo, gần như là gầm nhẹ nói: “Hoắc Vũ Hạo, ngươi có biết hay không! Ta…”
Cô ấy vừa nói đến đây, đột nhiên, trên trán Đường Vũ Đồng, ấn ký Tam Xoa Kích màu vàng kim không hề báo trước đột ngột hiện lên, một đạo kim quang bắn ra, rơi thẳng lên người Quất Tử.
Quất Tử toàn thân chấn động, theo bản năng lùi lại hai bước, như thể phát hiện ra điều gì đó đáng sợ nhất trên thế giới, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, lời nói đến bên miệng, đành phải nuốt ngược trở vào.
Ngồi ở đó, Quất Tử trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn. Ngay vừa rồi, khi đạo kim quang kia chiếu rọi lên người cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân như bị một ngọn núi đè nén, một giọng nói vô cùng uy nghiêm, đủ để chấn nhiếp linh hồn cô không thể động đậy dù chỉ một chút, nói với cô một câu.
Câu nói đó, giống như một chậu nước đá dội thẳng lên đầu cô, khiến cô trong nháy mắt từ cảm xúc cuồng loạn bùng nổ bỗng chốc tỉnh táo lại. Giờ khắc này, trong lòng cô ngoài sợ hãi ra, không còn gì khác.
“Nếu ngươi không muốn cùng hài tử trong bụng hồn phi phách tán, vậy thì hãy chôn vùi những lời muốn nói kia sâu trong đáy lòng.”
Chương 598: Nỗi lòng của Quất Tử (Trung)
7. Sau cái chết của Từ Thiên Nhiên và việc Quất Tử dẹp yên được tình hình Nhật Nguyệt, cô ấy biết rằng một khi Hoắc Vũ Hạo xuất quan, cô sẽ không còn cơ hội trả thù, nên quyết định phát động chiến tranh. Trong vòng vài năm, cục diện đã được thống nhất.
Hoắc Vũ Hạo đưa Đường Vũ Đồng bế quan.
Hoắc Vũ Hạo thở dài nói: “Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, ta và Vũ Đồng muốn tìm nơi bế quan. Thực lực của chúng ta tăng tiến quá nhanh, hiện tại cơ thể đã xuất hiện không ít vấn đề. Lần bế quan này sẽ kéo dài bao lâu, kết quả sẽ ra sao, chúng ta đều không biết, nhưng ít nhất là trong vòng vài năm tới sẽ không xuất hiện nữa. Quất Tử, hãy tuân thủ lời hứa của ngươi, nếu không, ta không ngại tự tay hủy diệt ngươi. Chúng ta đi đây.”
Chương 609: Đế Hoàng Lạc
Quyết định không kiềm chế lòng thù hận, phát động chiến tranh.
“Tại sao phải nói cho ta biết, ngươi đi một lần này là mấy năm không trở lại?”
“Ngươi có biết, nếu có áp lực từ ngươi ở bên cạnh, thù hận trong lòng ta cũng sẽ bị áp chế.”
“Nhưng mà, ngươi không ở đây, ngươi luôn không ở bên cạnh ta.”
“Tại sao ngươi phải tin tưởng ta? Tại sao?”
Nước mắt, men theo đường cong khuôn mặt trượt xuống, theo chiếc cằm tinh xảo lặng lẽ rơi xuống. Trong mắt cô, dường như chất chứa nỗi đau khổ vô tận.
Lâu sau, cô dường như đã đưa ra một quyết định khó khăn. Khép chặt hai mắt, nước mắt đột ngột ngừng rơi.
“Xin lỗi, Vũ Hạo.”
Chương 610: Cướp đoạt (Hạ)
Tập kích Thiên Hồn đế quốc
Hai năm trước, đại quân Nhật Nguyệt đế quốc đột nhiên phát động tấn công mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Nhật Nguyệt đế quốc phái tám quân đoàn Hồn Đạo Sư, lặng lẽ men theo phía bắc của Thiên Hồn đế quốc cũ, tiến thẳng về phía đông, từ phía bắc Đấu Linh đế quốc đánh úp, với tốc độ cực nhanh, tấn công bất ngờ Đấu Linh đế quốc.
Chỉ mất 18 ngày, quân đoàn Hồn Đạo Sư bách chiến bách thắng này đã đánh đến kinh đô Linh Đấu thành của Đấu Linh đế quốc.
Trước khi viện quân Sử Lai Khắc thành đến nơi, Linh Đấu thành đã bị phá, Tuyết Linh Đông dẫn tàn quân chạy thoát, hội hợp với quân đoàn Hồn Đạo Sư của Sử Lai Khắc thành, nhưng vẫn liên tiếp bại lui.
Một năm trước.
Sau chiến thắng đầu tiên, dưới sự dẫn dắt của quân đoàn Hồn Đạo Sư Hoàng Gia Nhật Nguyệt, phối hợp với một số quân đoàn Hồn Đạo Sư đóng quân tại Đấu Linh đế quốc của Nhật Nguyệt đế quốc, cùng với 20 vạn đại quân ép sát, khiến đại quân Đấu Linh đế quốc tan tác, không thể nào cản bước tiến của đại quân Nhật Nguyệt đế quốc.
Dưới sự dẫn dắt của Tuyết Linh Đông, tàn quân Đấu Linh đế quốc chỉ còn chưa đầy 10 vạn người rút khỏi Đấu Linh đế quốc, tiến vào phạm vi Sử Lai Khắc thành, đại quân Nhật Nguyệt đế quốc mới ngừng truy kích.
Trong số ba nước thuộc lục địa Đấu La ban đầu, Đấu Linh đế quốc đã bị diệt vong.
Càn quét lãnh thổ Tinh La đế quốc
Đại quân Tinh La đế quốc liên tiếp bại lui, tổn thất nặng nề.
Năm quân đoàn Hồn Đạo Sư mới thành lập gần như bị đánh tan tác. Sự tụt hậu về công nghệ Hồn Đạo đã trở thành nguyên nhân chính dẫn đến thất bại.
Tinh La đế quốc liên tiếp bại lui, mặc dù Bạch Hổ công tước là một vị tướng tài ba, nhưng dưới sự chênh lệch tuyệt đối về thực lực tổng thể, ông cũng bất lực chống cự. Chỉ trong vòng một tháng, Nhật Nguyệt đế quốc đã chiếm được một vùng đất rộng lớn phía tây Tinh La đế quốc, hơn 1/5 diện tích lãnh thổ của Tinh La đế quốc rơi vào tay giặc.
Về phía Nhật Nguyệt đế quốc, họ cũng bắt đầu thay đổi chiến thuật, không còn tấn công trực diện nữa mà phân tán quân đội, chia thành ba đường từ Nhật Nguyệt đế quốc, Thiên Hồn đế quốc và Đấu Linh đế quốc bao vây, liên tục tạo áp lực lên nội bộ Tinh La đế quốc. Họ không định giành chiến thắng trong một sớm một chiều, nhưng lại liên tục xâm thực lãnh thổ của Tinh La đế quốc.
Chương 611: Phản Khống (Trung)
8. Ngay trước thềm của sự trả thù thành công, Hoắc Vũ Hạo xuất quan giải cứu, hai bên đối đầu.
Uy hiếp và phản uy hiếp
Hoắc Vũ Hạo lấy tính mạng của hàng triệu quân đội uy hiếp Quất Tử trả lại toàn bộ lãnh thổ đã chiếm đóng; Quất Tử phản uy hiếp bằng cách cho quân đội đóng tại ba nước cũ tàn sát, đồng thời lấy tính mạng của toàn bộ người dân trên đại lục, yêu cầu Hoắc Vũ Hạo giao nộp Bạch Hổ công tước.
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nhìn Quất Tử giữa trận địa địch, “Bây giờ, ngươi không còn nghi ngờ lời của ta nữa chứ? Ngươi nên hiểu rõ, ta có khả năng khiến toàn quân các ngươi tan thành mây khói. Trả lại tất cả lãnh thổ mà Nhật Nguyệt đế quốc đã chiếm đóng, cút về Nhật Nguyệt đế quốc cho ta. Ta sẽ tha cho hàng triệu sinh mạng này. Nếu không, ngươi sẽ phải chứng kiến hàng triệu oan hồn tan vỡ tại đây.”
Sắc mặt Quất Tử đã trở nên tái nhợt. Nhìn Bạch Hổ công tước đã rút lui về phía xa, cô biết rằng, mối thù của mình, có lẽ sẽ không bao giờ có thể báo được. Bao nhiêu năm nỗ lực, đến nay đổ sông đổ bể.
“Không, không, không! Ta muốn báo thù, ta muốn báo thù!” Quất Tử đột nhiên gào lên với Hoắc Vũ Hạo, “Đúng vậy, ngươi có thể giết tất cả chúng ta, cho dù ngươi có thể giết tất cả chúng ta thì sao? Ta đã hạ lệnh, nếu đại quân Nhật Nguyệt đế quốc của ta sụp đổ, thì quân đội đóng tại tất cả các thành phố thuộc ba nước cũ của lục địa Đấu La sẽ tiến hành thảm sát ngay tại chỗ, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.”
“Ngươi giỏi lắm! Nhưng mà, ngươi có thể cứu được cả đại lục này sao? Ngươi có thể sao? Đến lúc đó, hàng vạn, hàng triệu người sẽ chết vì ngươi. Ngươi giết một triệu người của ta, ta sẽ giết hàng vạn, hàng triệu người của ba nước cũ thuộc lục địa Đấu La của ngươi. Cho bọn họ chôn cùng. Ngươi không cho ta báo thù, ta sẽ trút cạn thù hận lên toàn bộ đại lục này.”
Quất Tử lạnh lùng nhìn hắn, “Vì báo thù, ta có thể làm bất cứ điều gì, đừng tưởng rằng ngươi đã thắng. Giao Bạch Hổ công tước ra, chỉ cần giết hắn, ta sẽ rút quân. Để lại Tinh La thành cho các ngươi, chỉ cần ngươi còn sống một ngày, ta sẽ không tấn công Tinh La thành. Ta đã nắm giữ toàn bộ đại lục, ta muốn làm gì, tự nhiên đều có thể làm được. Cho dù thực lực cá nhân của ngươi có mạnh đến đâu, muốn cứu cả đại lục này cũng là điều không thể.”
Trên chiến trường, trong lúc thất vọng, Hoắc Vũ Hạo đã bắt cóc Từ Vân Hãn để uy hiếp.
Nhưng tay của Hoắc Vũ Hạo đã thò vào trong cánh cổng ánh sáng bạc, ngay sau đó, một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi, ăn mặc sang trọng, xuất hiện trong tay hắn.
“Hoắc Vũ Hạo, ngươi không thể, ngươi không thể làm hại nó, đừng, đừng!” Sự cứng đầu của Quất Tử cuối cùng cũng bị phá vỡ sau khi đứa trẻ này xuất hiện, cô gần như gào khóc, hét lớn với Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nhìn cô, “Ngươi có thể khiến sinh linh đại lục chìm trong bể máu, tại sao ta lại không thể? Đúng vậy, ta không muốn dùng một đứa trẻ để uy hiếp ngươi, nhưng, ngươi đã dùng cả đại lục để uy hiếp ta, thì cũng đừng trách ta.”
Vừa nói, hắn vừa ôm đứa bé trong tay vào lòng.
Chương 615: Vô địch! (Hạ)
Đối mặt với sự an nguy của con trai và kẻ thù mạnh mẽ trước mặt, Quất Tử đồng ý rút quân.
“Trả con cho ta, trả Vân Hãn cho ta. Ta đồng ý với ngươi, ta cái gì cũng đồng ý với ngươi. Ta rút quân, chúng ta rút lui, trả Tinh La đế quốc lại cho Tinh La. Nhưng mà, Thiên Hồn đế quốc và Đấu Linh đế quốc đã bị chiếm đóng, ta không thể trả lại, điều này đã vượt quá một nửa diện tích lãnh thổ của Nhật Nguyệt đế quốc chúng ta, ta không có tư cách trả lại, điều ta có thể làm, là trả lại toàn bộ lãnh thổ Tinh La đế quốc cho Tinh La đế quốc. Bao gồm cả dãy núi Minh Đấu. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà ta có thể làm.”
Hoắc Vũ Hạo trầm ngâm một lúc lâu, gật đầu nói: “Được, cứ theo lời ngươi. Ngươi hãy dẫn quân đội Nhật Nguyệt đế quốc rút khỏi Tinh La đế quốc. Tuy nhiên, ngươi đã từng bội tín bội nghĩa, không màng đến hiệp ước mười năm, vậy thì phải trả giá gấp trăm lần. Trong vòng một nghìn năm, Nhật Nguyệt đế quốc không được phép tấn công Tinh La đế quốc.”
Quất Tử thở dài, “Được, ta đồng ý với ngươi. Ta đều đồng ý với ngươi. Nhưng nếu Tinh La đế quốc tấn công chúng ta, chúng ta cũng sẽ phản kháng. Trả con cho ta đi, ta sẽ đi ngay lập tức.”
Chương 616: Con trai
9. Bất chấp lời đe dọa và hậu quả từ Đường Tam, cụ thể là khi Quất Tử từng đồng hành cùng Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng, Đường Tam đã lợi dụng phong ấn trên người Vũ Đồng để cảnh cáo cô không được tiết lộ thân thế của con trai, nếu không cả mẹ lẫn con đều chết.
Vì không muốn để Từ Vân Hãn, đứa con trai mới sáu tuổi bị Hoắc Vũ Hạo mang đi mười năm, để con trai được trở về bên mình, tránh cảnh mẹ con ly tán, và để đế quốc không mất đi người kế vị, Quất Tử đã bất chấp tất cả để nói ra thân thế của Từ Vân Hãn.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo lại không muốn tin tưởng Quất Tử nữa vì cô đã từng thất hứa, vẫn phát động chiến tranh sau khi anh cùng Đường Vũ Đồng bế quan nhiều năm. Trên chiến trường, anh đã thay đổi ý định, không muốn trả lại đứa trẻ, muốn đưa Từ Vân Hãn đi mười năm.
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói: “Các ngươi hãy rút lui trước đi. Còn về phần Vân Hãn, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt. Ngươi đã từng có một lần bội tín bội nghĩa, ngươi bảo ta làm sao tin tưởng ngươi được nữa? Mười năm sau, nếu Nhật Nguyệt đế quốc không có bất kỳ động thái nào, ta tự nhiên sẽ trả nó lại cho ngươi.”
“Cái gì?” Quất Tử kinh hô thất thanh, “Ngươi muốn mang Vân Hãn đi mười năm? Không, điều đó không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Vừa nghe Hoắc Vũ Hạo muốn mang Từ Vân Hãn đi, Quất Tử lập tức nóng ruột.
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng đáp trả, “Ngươi bội tín bội nghĩa, bất chấp ước định năm xưa, ngang nhiên phát động chiến tranh. Ta không thể tin tưởng ngươi được nữa, đã như vậy, hãy để Từ Vân Hãn ở bên cạnh ta mười năm, xem xét sau này. Các ngươi có thể đi rồi.”
“Không được, tuyệt đối không được, ngươi hãy trả con trai cho ta, trả con trai cho ta!” Vừa nói, Quất Tử đột nhiên tăng tốc, lao ra khỏi đội hình Nhật Nguyệt đế quốc.
Khoảng cách giữa cô và Hoắc Vũ Hạo vốn đã không xa, hơn nữa động tác này lại cực kỳ đột ngột, bộ giáp hồn đạo sư hình người mà cô đang mặc lại là loại cao cấp nhất, hồn đạo đẩy khí vừa phát động, gần như dịch chuyển tức thời, lao đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, trực tiếp chộp lấy Từ Vân Hãn trong tay anh.
Hoắc Vũ Hạo giơ tay lên, một cỗ trói buộc mạnh mẽ trói chặt lấy Quất Tử, giam cầm cô ta tại chỗ.
Lúc này, Khổng Đức Minh muốn ứng cứu cũng đã không kịp.
Thân thế của Vân Hãn
“Trả lại cho ta, trả con trai cho ta. Ta không thể để nó đi theo ngươi, trong mắt ngươi, nó là hoàng đế Nhật Nguyệt đế quốc, ngươi nhất định sẽ không dạy dỗ nó tốt, con trai là hy vọng cuối cùng trong cuộc đời ta, Vũ Hạo, ta cầu xin ngươi, trả con trai cho ta, trả lại cho ta đi!” Quất Tử đau khổ cầu xin.
Hoắc Vũ Hạo cứng rắn lắc đầu, “Ngươi hãy đi đi! Không cần nhiều lời.”
“Không —” Quất Tử hét lớn, “Hoắc Vũ Hạo, ngươi không thể như vậy, ngươi không thể như vậy, Vân Hãn, Vân Hãn là con trai của ngươi a!”
Đường Tam nhân cơ hội hạ giới, lợi dụng khoảng cách thông tin giữa thần nhân, lại lấy tính mạng của đứa trẻ để uy hiếp Quất Tử rút quân trả lại lãnh thổ, đồng thời buộc Nhật Nguyệt đế quốc đổi tên thành Thiên Đấu.
“Ta đã nói rồi, đừng bao giờ tiết lộ bí mật này. Tiết lộ bí mật này, ta sẽ lấy mạng con trai ngươi. Xem ra, ngươi đã quên hết những lời ta dặn dò, vậy thì…”
Một luồng kim quang chói lọi đột nhiên lóe lên, Hoắc Vũ Hạo, Đường Vũ Đồng, Đái Hạo, Quất Tử và Từ Vân Hãn đều cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó, bọn họ đã đến một nơi khác.
Người thanh niên tóc xanh lạnh lùng nhìn Quất Tử, “Lời ta đã nói, ngươi lại coi như gió thoảng bên tai. Vậy thì hãy trả giá đi!” Vừa nói, hắn ta giơ tay lên, một luồng lam quang lóe lên, Từ Vân Hãn trong lòng Quất Tử đã biến mất, khi xuất hiện trở lại, đã nằm trong tay hắn.
Quất Tử như phát điên muốn lao lên, nhưng toàn bộ không gian xung quanh lập tức ngưng kết. Người thanh niên tóc xanh lạnh lùng nhìn Quất Tử, tay hắn đã đặt lên cổ Từ Vân Hãn.
Giọng nói uy nghiêm vang vọng trong không trung, “Tinh La đế quốc phải được trả lại, Nhật Nguyệt đế quốc đổi tên thành Thiên Đấu đế quốc. Nếu không, hừ!”
Chương 617: Nhường ngôi (Thượng)
Ảnh về Quất Tử
Trên đây là những thông tin chi tiết về “Quất Tử | Tiểu sử Đế Hậu Chiến Thần Nhật Nguyệt Đế Quốc“, trong thu mục “Nhân Vật“. Hãy theo dõi Thư Viện Anime để đọc thêm nhiều thông tin phim truyện hấp dẫn trong thời gian tới nhé!
Nguồn tham khảo:
- 橘子 – Baike.Baidu.com, https://baike.baidu.com/item/%E6%A9%98%E5%AD%90/14878792, 06/10/2024.